Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  ĐỘC HẬU Ở TRÊN, TRẪM Ở DƯỚI!


Phan_8

Vì cái ly ngọc, ngay cả mạng của Dạ Đàm cũng mất rồi, cô nhất định phải tra ra kẻ hại cô, nếu không thật có lỗi với linh hồn Dạ Đàm trên trời!

"Là ly ngọc tối hôm qua bị Hoàng thượng đập nát sao?" Thược Dược kinh sợ, lập tức nói.

"Bị Mộ Dung Thánh Anh đập nát?" Noãn Noãn sửng sốt.

"Dạ, sau khi Hoàng hậu ngài cùng Quế ma ma đi Lệ Cảnh cung, nô tỳ nghe được một tiếng vang nhỏ, không yên lòng tới đây nhìn một chút, chỉ thấy Hoàng thượng vừa đúng lúc từ trong phòng rời đi, chén kia bị quăng xuống đất...." Thược Dược càng nói giọng càng nhỏ.

Noãn Noãn sững sờ, Mộ Dung Thánh Anh là có ý gì? Thật vất vả cô mới tìm được đầu mối, thế nhưng hắn lại hủy đi, hay là....

"Mảnh vụn ly kia đâu?" Noãn Noãn gấp giọng hỏi.

Cái ly bể không cần gấp gáp, chỉ cần còn có đầu mối.

"Nô tỳ sợ ghim nương nương, liền quét dọn, vứt hết ra ngoài..." Thược Dược nhìn trời sắc, "Sợ rằng đã sớm bị chở đi rồi !"

Noãn Noãn đứng dậy, "Đưa tôi đi tìm!"

Thược Dược sững sờ, chỉ đành gật đầu một cái, ở trước mặt dẫn đường.

Vừa ra khỏi Phượng Vũ cung, Quế ma ma liền tiến lên đón, "Nương nương muốn đi đâu?"

Noãn Noãn cười lạnh, "Bổn cung đi chỗ nào bà dám quản sao?" Chuyển con mắt, cô nhìn thấy Thược Dược ánh mắt sợ hãi, không khỏi nhỏ giọng nói, "Quế ma ma, lần này Bổn cung muốn dẫn Thược Dược đi ra ngoài, lần này bà còn dám động một đầu ngón tay Thược Dược, Bổn cung liền tru di cửu tộc, bà tin hay không?"

Quế ma ma sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, hình như còn muốn nói gì nữa, cuối cùng ngậm miệng lại.

Thược Dược càng thêm sợ, nhưng bị Noãn Noãn lôi kéo không thể không đi.

Thược Dược nói không sai, đồ bỏ đi đã bị chở đi rồi, Noãn Noãn nhìn một sân đầy vật linh tinh cảm giác mất mát.

Dạ Đàm chết lãng phí rồi!

Đang thất vọng, Noãn Noãn liền nghe đến một hồi huyên náo, cô lạnh giọng hỏi, "Người nào?"

Phía cuối viện là một khoảng cỏ dại cùng cây khô, một bóng người màu hồng từ trong bụi cỏ dại bò ra ngoài, trong lòng run sợ quỳ gối trước mặt Noãn Noãn.

"Ngươi là ai? Ở chỗ này làm gì? Ngẩng đầu lên?" Noãn Noãn lạnh giọng hỏi.

Một thân cung y màu hồng, tiểu cung nữ trên đầu búi hai búi tóc khiếp sợ ngẩng đầu lên.

"Dạ Đàm?" Noãn Noãn sững sờ, vui mừng ra tiếng, nhưng là rất nhanh cô liền thất vọng. Mặc dù tướng mạo của cô bé kia giống Dạ Đàm đến tám phần, nhưng phong cách hoàn toàn khác nhau, Dạ Đàm trầm ổn, cô bé kia lại co rúm lại, xem ra có chút nhát gan.

"Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không phải Dạ Đàm, nô tỳ là muội muội của Dạ Đàm, tên là Đạm Cúc, là cung nữ Lệ Cảnh cung Lệ phi nương nương!" Cô bé kia xem ra nhát gan, nhưng lời nói ngược lại rõ ràng, cúi đầu nhỏ giọng nói.

Noãn Noãn rốt cuộc hiểu rõ tại sao Đạm Cúc lại ở chỗ này. Trên đường tới, Thược Dược đã nói, chỗ viện này không biết đã để biết bao đồ bỏ đi của các cung, cung nhân chết oan, cho nên Đạm Cúc nhất định là nghe nói, muốn đến tìm thi thể Dạ Đàm, chỉ là đáng tiếc thi thể kia có lẽ đã sớm bị xử lý rồi!

"Lệ phi nương nương sao rồi?" Noãn Noãn đè xuống phiền muộn trong lòng, thuận miệng mà hỏi.

Này Đạm Cúc quỳ trên mặt đất trả lời, "Đã khá nhiều, chỉ là nương nương tâm tình không tốt, tỉnh lại cũng không ăn gì, chỉ khóc!"

Noãn Noãn thở dài, bây giờ mọi chuyện lộn xộn lung tung, cô cũng không biết giải quyết từ đâu, chỉ có thể lại kê ra mấy phương thuốc, để Đạm Cúc lấy về hốt thuốc.

Đưa theo Thược Dược trở lại Phượng Vũ cung, chỉ thấy Quế ma ma vội vàng từ trong tẩm điện ra đón, sắc mặt lo lắng nói, "Nương nương không xong, Hoàng thượng tới, hơn nữa...."

Noãn Noãn trong lòng hận bà ta, nhất thời lạnh giọng ngắt lời, "Quế ma ma, chú ý nói chuyện đúng mực, đây là hoàng cung, Bổn cung là Hoàng hậu, Hoàng thượng tới, các ngươi cũng nên vui mừng, lại dám nói gì không xong?"

Quế ma ma bị một câu nói của cô chặn họng không thốt nên lời.

Noãn Noãn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào tẩm điện, lại thấy người Hoàng đế kia chỉ mặc áo lót trắng nằm ở trên giường cô, thấy cô đi vào, thế nhưng chỉ mỉm cười, "Hoàng hậu, còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?"

Chương 22: Hoàng đế sói hoang lả lơi đưa tình

Long Noãn Noãn thản nhiên nhướng mi, cảm thấy Mộ Dung Thánh Anh có chút buồn cười. Một khắc trước hắn đuổi cô ra tẩm cung của hắn, một khắc sau lại chỉ mặc áo lót ở trên giường của cô, quăng ánh mắt yêu mị về phía cô, dáng vẻ Tiểu Bạch Thỏ ngoan ngoãn. Rốt cuộc Mộ Dung Thánh Anh muốn làm gì?

Sau lưng, Quế ma ma lặng lẽ núp ở ngoài cửa, vẻ mặt nóng nảy.

Noãn Noãn ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng cười một tiếng, cũng nở một nụ cười ôn nhu, yểu điệu hỏi một câu, "Hoàng thượng, hôm nay là ngày gì!"

Vừa nói xong, liền xoay người lại đóng cửa phòng.

Sắc mặt Quế ma ma lập tức tái nhợt, bà ta vội vàng nhíu nhíu mày, phất tay một cái, hai cung nữ áo trắng nhanh chóng đến trước mặt, bà ta cúi người nói cái gì, hai cung nữ nhanh chóng đi làm.

Đóng cửa phòng, sau khi xác định Quế ma ma tạm thời rời đi, Noãn Noãn lạnh lùng cong khóe môi, miễn cưỡng xoay người lại, nhìn Hoàng đế lẳng lặng ngồi nằm trên giường.

"Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi, không cần tỏ vẻ khêu gợi!"

Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, nụ cười trên khuôn mặt dịu dàng thậm chí có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh hắn liền cười khẽ một tiếng, "Chẳng lẽ Hoàng hậu thật quên hôm nay là ngày gì?"

Noãn Noãn ngoáy ngoáy lỗ tai, cảnh cáo hắn không cần nói nhảm.

Mộ Dung Thánh Anh nhàn nhạt mà cười cười, để tay ở nút cài áo lót, một nút một nút cởi ra, rất nhanh, một lồng ngực tái nhợt tinh tế liền hiện ra ở trước mặt Noãn Noãn.

"Anh làm gì đấy?" Noãn Noãn lạnh lùng nhìn thẳng hắn, ánh mắt không e dè lạnh lùng quét qua lồng ngực kia có chút đơn bạc .

"Hoàng hậu vào cung đã ước chừng ba năm, Hoàng hậu có còn nhớ rõ ba năm trước đây, thời điểm Hoàng hậu vào cung từng nói cái gì không?" Nam nhân nhẹ nhàng mở miệng, toàn thân cũng cất giấu một vẻ câu hồn đoạt phách.

Noãn Noãn cười lạnh, ba năm trước đây vị Hoàng hậu kia nói cái gì, làm sao cô biết được?

"Gần đây trí nhớ Hoàng hậu càng ngày càng kém, nhưng sao ngay cả chuyện quan trọng này cũng quên!" Hoàng đế sói đội lốt cừu bày ra bộ dạng buồn bã, đôi mắt quét qua người Noãn Noãn, Noãn Noãn lập tức cảm thấy cả người nổi lên một tầng da gà.

"Trẫm nhớ đêm tân hôn, Hoàng hậu bảo trẫm cho Hoàng hậu ba năm, nếu như ba năm sau, Hoàng hậu còn ở lại trong hậu cung, vậy thì từ đó về sau cùng trẫm làm một đôi Thần Tiên Quyến Lữ, Hoàng hậu có còn nhớ rõ?" Nam nhân dựa nghiêng ở trên giường, nói rất trôi chảy.

Noãn Noãn chỉ cảm thấy nhức đầu, cô không thèm quản chuyện định ước chó má gì từ ba năm trước, da thịt trắng nõn của người đàn ông này khiến cô hoa mắt!

"Mặc quần áo của anh vào, đừng ở chỗ này õng ẹo làm dáng quyến rũ lão nương, lão nương không thèm ăn anh!" Noãn Noãn nắm lấy áo khoác nam nhân khoác lên trên ghế, hung hăng ném về phía hắn.

Nụ cười trong mắt nam nhân trong nháy mắt cứng lại, một hơi dâng lên lại hít xuống, một lúc sau, mới thốt ra mấy chữ, "Hoàng hậu sao lại thô lỗ thế này hả ?"

"Thô lỗ hơn còn ở phía sau nữa cơ, lần trước anh bỏ thuốc không được như ý, lần này anh cho rằng Mỹ Nam Kế là có thể dùng được sao?" Mặc dù Noãn Noãn không chắc chắn thuốc mê là do Hoàng đế hạ, nhưng ít nhất cũng thử dò xét.

Mộ Dung Thánh Anh thu lại nụ cười câu hồn đoạt phách, đột nhiên cười đầy thâm ý, "Hoàng hậu đang nói cái gì? Trẫm thật không hiểu !"

"Không hiểu liền hồi cung suy nghĩ, lão nương không phục vụ anh!" Noãn Noãn mở cửa phòng, hạ lệnh đuổi khách.

Ban ngày liền lên giường của cô quyến rũ cô, gã Hoàng đế này đầu óc có bệnh!

Mộ Dung Thánh Anh cũng không giận, chỉ thong thả ung dung cài nút áo lại, sau đó mặc từng chiếc quần áo, chỉ là khóe môi nụ cười lại càng lúc càng lớn, khóe môi cũng càng kéo càng cao.

Rốt cuộc ăn mặc chỉnh tề, Mộ Dung Thánh Anh dường như "Thâm tình" nhìn Noãn Noãn một cái, liền nghênh ngang rời đi.

Hắn dễ dàng đi như vậy, ngược lại làm trong lòng Noãn Noãn có chút mất mát. Cô cẩn thận nghiên cứu thuốc giải, lại nghĩ tới cả quá trình, nhưng nghĩ mãi mà không rõ trong hồ lô của Mộ Dung Thánh Anh rốt cuộc bán thứ thuốc gì!

Lười phải nghĩ, tùy tiện ăn một chút điểm tâm trên bàn, Noãn Noãn liền nằm ở trên giường, có lẽ thật sự mệt mỏi, cứ như vậy dựa nghiêng ở trên giường ngủ.

Không biết khi nào, trong phòng đột nhiên trở nên rất lạnh, Noãn Noãn nhanh chóng thức tỉnh, mắt đối diện với một đôi mắt yêu mị độc ác vô cùng.

Ấy là Thái hậu? Noãn Noãn nhanh chóng tỉnh táo lại, ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Dung Yên Nhi .

Nụ cười trong mắt Dung Yên Nhi ngày càng đậm, nhưng trong phòng lại càng ngày càng lạnh.

"Long Noãn Noãn, cô thật khiến Bổn cung phải nhìn với cặp mắt khác. Trước kia muội muội cô chỉ ho khẽ một cái, cô đều coi như bảo bối. Hiện tại cô ta sẩy thai rồi, cô cũng không có động tĩnh gì? Là cô thông minh hơn hay là...." Bà ta nở nụ cười lạnh lẽo lạnh lùng quét mắt qua thân thể Noãn Noãn tựa hồ đang xác định một chuyện.

"Nếu đã vào cái hoàng cung chuyên ăn thịt người này, vậy thì nên học cách tự vệ, Thái hậu ngài nhìn xem Noãn Noãn cũng không thể tự vệ, nào còn có thể quan tâm tới người khác!" Noãn Noãn xuống đất, đi giày vào, tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Dung Yên Nhi.

Trên mặtDung Yên Nhi thoáng qua vẻ kinh dị.

Ba năm qua, Lệ phi chịu một chút xíu uất ức, Long Noãn Noãn cũng sẽ nhảy ra như gà mẹ che chở con gà con, che chở Lệ phi. Mà bà ta cũng chính là lợi dụng điểm này, khiến Long Noãn Noãn làm rất nhiều chuyện vì bà ta. Chỉ là bà ta chán ghét rồi, muốn trừ khử, lại không nghĩ Long Noãn Noãn hoàn toàn khác trước.

Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở chỗ nào?

Đối mặt với ánh mắt kinh dị của Dung Yên Nhi, Long Noãn Noãn nhàn nhạt nhướng nhướng mày, vị Hoàng hậu này hình như bị người khác khống chế đã lâu rồi, rốt cuộc có cảm giác hãnh diện.

"Thánh Nguyên Vương gia đến!" Đột nhiên, giọng Quế ma ma vang lên, hình như còn có cảm giác vội vàng.

Noãn Noãn nhìn Dung Yên Nhi, nhắc tới cũng kỳ, hình như mỗi lần Thái hậu tới, Thánh Nguyên Vương gia cũng tới thò một chân vào!

Trên mặt Dung Yên Nhi đột nhiên xuất hiện nụ cười cổ quái, miễn cưỡng đứng lên nói, "Xem ra nơi này của Hoàng hậu vẫn rất náo nhiệt, đã như vậy Bổn cung đi về trước rồi có rãnh rỗi tán gẫu tiếp!"

Nói xong, bà ta trực tiếp xoay người rời đi.

Cửa phòng, Dung Yên Nhi sải bước vừa đúng đụng Mộ Dung Thánh Li chạy tới. Bà ta thướt tha dừng lại, cười nhìn Mộ Dung Thánh Li, "Li, mấy ngày nay số lần ngươi vào cung so với ba năm qua còn nhiều hơn!"

Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng nhíu nhíu mày, không trả lời ..., chỉ hơi hơi khom người, một bước vào trong phòng, bắt lấy tay Noãn Noãn, gương mặt tuấn tú lộ vẻ xúc động nói, "Muội không sao chứ? Mộ Dung Thánh Anh không làm gì muội chứ?"

Noãn Noãn ngẩn ra, muốn tránh khỏi hắn, lại bị hắn giữ ở trong ngực nhỏ giọng nói, "Noãn Noãn, ta không thể đợi rồi, hôm nay ta dẫn muội xuất cung!"

Chương 23: Hắn thắng

Bước chân chậm rãi dời đi của Dung Yên Nhi đột nhiên dừng lại, khóe môi đỏ tươi lạnh lùng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt, sau đó liền đi thẳng.

Kịch hay rốt cuộc đã bắt đầu, bà ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi!

Bên trong Phượng Tê cung, nữ nhân lười biếng vùi mình trên giường êm, ngón tay đưa ra, có cung nữ đang sơn móng tay đỏ tươi cho bà ta, trong lư hương khói bay lượn lờ, cả tòa tẩm điện bao phủ ở trong một mùi thơm đáng ngờ.

"Thái hậu nương nương...." Có cung nữ chầm chậm đi vào, quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu, "Nô tỳ đi mời Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng nói có chuyện quan trọng cần giải quyết, không phân thân ra được!"

Tay của nữ nhân chỉ hơi cứng đờ, tay cung nữ thoa sơn móng tay run một cái, không cẩn thận liền làm sơn đỏ tươi vấy trên da thịt.

"Nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai!" Cung nữ này vội vàng quỳ xuống cầu xin tha mạng

Dung Yên Nhi ngoái đầu lạnh lùng nhìn vết sơn đỏ trên ngón tay, đột nhiên tàn nhẫn cười lạnh, "Kéo xuống!"

"Dạ!" Có thị vệ tiến lên, lập tức kéo cung nữ đi, mà cung nữ lúc trước tới báo tin lúc này cũng run rẩy cả người .

"Chuyện quan trọng? Cũng đúng, dù sao không lớn hơn chuyện bức vua thoái vị, cũng tốt, hắn không thấy quan tài không đổ lệ, Bổn cung sẽ chờ, chờ hắn tự mình bò đến dưới chân ta, cái ngày hắn trần truồng cầu xin ta!" Dung Yên Nhi lạnh lùng nói, đột nhiên ngẩng đầu cười ha ha, "A Sửu, lần này ngươi lưu lại nữ nhân kia một cái mạng coi như là đúng rồi!"

Sau màn che, A Sửu chợt sợ hãi run rẩy cả người.

Lão Vu Bà đáng sợ ở chỗ, ngươi vĩnh viễn không biết bà ta thật sự muốn biểu đạt cái gì, một khắc trước vẫn còn khen ngươi, sau một khắc nói không chừng sẽ mất mạng!

Bên ngoài cung Phượng Vũ , trời u ám, thời tiết mới vừa còn trong sáng, lúc này lại là một mảng âm u, mưa gió sắp kéo đến.

"Anh nói cái gì?" Noãn Noãn không dám tin nhìn nam nhân trước mặt, hắn nói đưa cô đi? Nơi này chính là hoàng cung, hiện tại cô là Hoàng hậu, mặc dù cô vô cùng khao khát chạy trốn khỏi đây, muốn quang minh chánh đại đi ra ngoài, nhưng nếu như là bị Thánh Nguyên Vương gia mang theo rời đi.....Có chút quỷ quái, có chút không thích hợp ?

"Ba năm, ba năm nay cả ngày lẫn đêm ta đều đau khổ, ta đi biên quan, lãnh binh đánh giặc, liều mạng lập công, liều mạng phát triển thế lực, vì chính là có một ngày ta có thể đường đường chánh chánh dẫn muội rời đi! Noãn Noãn, ta không thể đợi thêm nữa, dù là trời sập xuống, ta cũng muốn dẫn muội rời đi!" Mộ Dung Thánh Li nắm thật chặt bả vai Noãn Noãn, từng câu từng chữ mang theo kiên quyết cùng tự tin.

Noãn Noãn có chút giật mình, ánh chiều tà bao trùm lên tất cả, từng tia từng sợi giống như ràng buộc quấn quanh giữa hai người không cách nào cởi trói.

Noãn Noãn đột nhiên bật cười, có chút hâm mộ vị Hoàng hậu này, có một người đàn ông chịu vì cô ta làm nhiều việc như vậy, nhưng cô thì sao? Cô chẳng qua chỉ là một linh hồn bị một người đàn ông lừa gạt sau đó tàn nhẫn giết chết ...

Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn nam nhân, vóc người nam nhân vốn cao lớn tựa hồ lúc này càng thêm cao lớn, chỉ là đáng tiếc....

Noãn Noãn khẽ ngửa đầu, trong mắt ánh sáng nhạt chợt lóe, vẽ ra một đường vòng cung nồng đậm mà cũng không mãnh liệt, như sen tàn cuối thu thoáng qua rồi biến mất. Cô ngẩng đầu vuốt sợi tóc có chút rối loạn, dùng một giọng nói cực kỳ tỉnh táo gằn từng chữ, "Thánh Nguyên Vương gia, anh vượt quá giới hạn rồi!"

Cả người Mộ Dung Thánh Li khẽ cứng ngắc, ánh mắt hắn run lên, có chút không dám tin nhìn Noãn Noãn, "Noãn Noãn, không cần giỡn, ta đã an bài tất cả, ba vạn binh mã tụ họp ở ngoài cung, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, đừng nói dẫn muội rời khỏi hoàng cung, nếu như muội thích, ngôi Hoàng hậu này vẫn là của muội, chỉ là Hoàng đế sẽ đổi chủ!"

Nam nhân nói chắc chắn, hình như muốn hết sức thuyết phục Noãn Noãn tin tưởng, hắn đã an bài tốt, cô không cần lo lắng, chỉ cần đưa tay cho hắn là tốt rồi!

"Tôi sẽ không đi cùng anh!" Noãn Noãn xoay người sang chỗ khác, thậm chí có chút không nhẫn tâm nhìn cặp mắt si tình kia.

"Tại sao?" Mộ Dung Thánh Li bắt được cánh tay của cô từ phía sau, "Ta có thể đưa Lệ phi cùng đi, Lệ phi được giải thoát, muội còn có lý do gì ở lại chỗ này?"

Noãn Noãn bị hắn kéo lấy người, từ trong lòng bàn tay hắn, có thể cảm nhận được mong đợi của nam nhân .

"Thánh Nguyên Vương gia!" Noãn Noãn nhàn nhạt xoay người lại, "Có lẽ tôi nên nói cho anh biết, tôi đã không phải Long Noãn Noãn trước kia. Anh cùng Lệ phi, đối với tôi mà nói đã là người xa lạ! Tôi chỉ muốn một cuộc sống mới, tôi nói như vậy anh hiểu chưa? Tôi sẽ không đi cùng anh!"

Tay của nam nhân không hề buông ra, ngược lại lại càng thêm giữ chặt. Hắn chợt tách ra, kéo nữ nhân vào trong ngực của hắn, bàn tay giữ chặt cằm cô, ép buộc cô giương mắt nhìn hắn, "Muội, lặp lại lần nữa!"

Noãn Noãn thấy được khuôn mặt nam nhân tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, thấy được ánh mắt của hắn, một loại sợ hãi, một loại tức giận, bị đè nén thật sâu.

Noãn Noãn lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác áy náy, bởi vì chiếm cứ thân thể này, bởi vì trước ánh mắt nhu tình của nam nhân!

"Muội yêu hắn sao?" Đột nhiên, trong miệng nam nhân thốt ra một câu nói, "Có phải muội đã thay lòng hay không? Muội yêu Mộ Dung Thánh Anh cái tên ngụy quân tử?"

Noãn Noãn cau mày, bởi vì hắn đột nhiên thô bạo.

Mộ Dung Thánh Li biết hắn làm đau cô, nhưng không cách nào khắc chế lửa giận cùng ghen tỵ đốt cháy hắn, cơ hồ sẽ phải mất đi tất cả lý trí, hắn không cách nào gắng giữ tỉnh táo.

Ngôi vị Hoàng đế, giang sơn, hắn có thể không cần, hắn chỉ là muốn Noãn Noãn, tại sao? Tại sao không thể là hắn?

"Mộ Dung Thánh Li!" Long Noãn Noãn thở phào một cái, không cho phép mình còn như vậy bị động đi xuống, "Anh tỉnh táo một chút, nghe tôi nói có được hay không?"

"Muội nói!" Nam nhân hung hăng bắt được cổ tay của cô, con ngươi đã nhuốm một màu đỏ hồng.

"Tôi sẽ rời khỏi hoàng cung, nhưng không phải rời đi như vậy, Mộ Dung Thánh Li, chẳng lẽ anh cam chịu vì một nữ nhi mà trở thành loạn thần tặc sao?" Nhịn cơn đau, Noãn Noãn cố gắng thuyết phục hắn.

"Noãn Noãn, ta quan tâm ư? Nếu như quan tâm cũng sẽ không cầm trọng binh nhập quan!" Nam nhân cười lạnh mở miệng, giữa mặt cuồng vọng cực hạn, ngạo nghễ thiên hạ.

"Nhưng tôi để ý!" Noãn Noãn nặng nề thở dốc một hơi, "Tôi chỉ là một nữ nhân, không muốn để tiếng xấu muôn đời là nữ nhân xấu xa, không muốn làm giống như Bao Tự, Đắc Kỷ "

Giữa hai lông mày nam nhân cuồng vọng trong nháy mắt tan rã, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu trên mặt hắn, ngũ quan hắn mơ hồ. Trong nháy mắt đó, nhìn hắn sao mỏng manh, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn sắc bén như vậy, thậm chí có chút xinh đẹp.

"Noãn Noãn, ba năm trước lúc muội vào cung, muội không nói như vậy!" Mộ Dung Thánh Li đột nhiên cười lạnh, "Tại sao muội luôn hết lần này tới lần khác kiếm cớ, cho ta hi vọng rồi lại đập tan nó đi?" Hắn chậm rãi buông lỏng tay của nữ nhân, đáy mắt cuồng ngạo dần dần tản đi, chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt, tuyệt vọng như nước biển lạnh muốn nhấn chìm hắn.

Hắn chợt miệng thở dài một hơi, đôi môi trắng bệch, nỗ lực ưỡn thẳng sống lưng, thẳng tắp như băng điêu, mặt mũi cứng ngắc lạnh lẽo, tựa hồ đang duy trì tự ái cuối cùng .

"Muội đừng hối hận!" Hắn thấp giọng, đột nhiên quyết tuyệt rời đi.

Noãn Noãn nhìn bóng lưng cao lớn của nam tử từ từ đi xa, đột nhiên lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, há mồm thở hổn hển.

Cô sẽ không hối hận, bởi vì cô biết, nam nhân kia không yêu cô, mà là Hoàng hậu đã biến mất!

[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]

Khúc quanh ra nội điện, một nam tử áo trắng lẳng lặng đứng ở nơi đó hồi lâu.

Tay áo bị gió nhẹ nhàng thổi lên, lộ ra hai nắm đấm đang bị nắm chặt, ngọc trắng trên da thịt, nổi gân xanh.

Đợi sau khi Thánh Nguyên Vương gia rời đi, hai quyền chậm rãi buông ra.

Khóe môi nam nhân chậm rãi nâng lên mỉm cười.

Hắn thắng!

Chương 24: Cái giá của việc bị lợi dụng

Sau lưng có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, nam nhân xoay người lại, ý bảo người tới không cần nói gì, trực tiếp rời Phượng Vũ cung, xác định không ai có thể nghe lén, lúc này mới dừng bước.

Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng mở miệng, tựa như đã nhịn thật lâu, "Hoàng huynh, thật như người dự liệu, ngoài thành ba vạn binh mã của Thất Hoàng huynh lui binh rồi !"

Nam nhân bất động thanh sắc vẫn như cũ, chỉ là đứng trong đình hồi lâu, ánh mắt nhìn về trong Bích Ba hồ.

Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên nuốt nước miếng một cái, bọn họ sao lại tới chỗ này? Bích Ba hồ này hai mươi năm trước đã bị lấp, phía sau Bích Ba hồ chính là cấm địa hoàng cung Linh Thứu cung. Thường ngày nơi này người rỗi rãnh không được đến gần, chỉ có lúc tâm tình Hoàng thượng không tốt, mới tới đây đứng, vừa đứng là đứng liền một ngày. Hôm nay nguy hiểm qua đi, không có hao phí một binh một tốt nào, Hoàng thượng nên vui mừng mới phải, vì sao....

Mặc dù Mộ Dung Thánh Khuynh lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn không dám quấy nhiễu nam nhân, chỉ là yên lặng coi chừng ngoài đình .

Lúc này trong Phượng Tê cung đã là máu tanh một mảnh, tất cả cung nhân cũng ôm đầu quỳ trên mặt đất, máu bên mặt vẫn còn độ ấm, có dấu hiệu trở thành từng cỗ thi thể mất đi sinh mệnh, trước một khắc vẫn còn là bạn cùng phòng hoặc là bạn tốt.

Đáng sợ hơn cái chết chính là chờ đợi cái chết, bởi vì ngươi không biết, lúc nào thì cặp môi xinh đẹp yêu dị kia sẽ cắn lên cổ của ngươi.

Khi nữ nhân lần nữa nắm cổ một cung nữ, A Sửu núp ở trong góc rốt cuộc vọt ra, lập tức quỳ gối trước mặt nữ nhân, "Nương nương, không cần giết nữa, mối hận trong lòng ngài, nô tỳ thay ngài giải quyết rồi!"

Nữ nhân chậm rãi dừng lại động tác, môi đỏ tươi khát máu cười, chậm rãi chuyển sang a Sửu, "Có thật không?"

A Sửu quỳ trên mặt đất chợt dập đầu.

Không phải cô ta thấy đáng thương cho những cung nhân chết oan kia, chỉ không muốn tránh trong góc chờ đợi cái chết, biết rõ ràng người tiếp theo có lẽ chính là mình, mùi vị đó....

"Đi đi!" Nữ nhân đột nhiên nở nụ cười yêu tà đến mức tận cùng, dùng này bàn tay dính đầy máu tươi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai A Sửu .

Cả người A Sửu đột nhiên cứng đờ.

**


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .